KÝ SỰ THIỀN
- Đăng bởi: Ban Biên Tập
- |
- 10/03/2020
Khi nói đến Thiền, nhiều người hiểu rằng Thiền là phải ngồi yên mới gọi là Thiền. Xin thưa là không phải!
Thiền chính là sự sống! Mà sống là động. Thiền là sự tỉnh lặng nhưng luôn luôn sống động trong tất cả những động dụng nói năng, sinh hoạt, đi đứng, ngủ nghỉ…. Lục Tổ Huệ Năng gọi là “định huệ đồng đẳng”. Dù cho chúng ta có ngồi nhập định được 100 năm nhưng tâm không tỏa sáng, trí tuệ không mở thông thì cũng không gọi là Thiền.
Tu Thiền chính là trở về sống với mảnh đất thật sẵn có ở nơi mình, mỗi khoảnh khắc đều hết sức sinh động mới mẻ hiện tiền đó là trí tuệ tỏa sáng, cũng gọi là Bát Nhã, là Như Lai Tự tánh. Như Lai Tự tánh luôn tỏ thông mới mẻ hiện tiền trong từng khoảnh khắc của đời sống chúng ta, từ ngàn xưa cho tới ngàn sau vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Người nào đủ sức thừa đương với sức sống mới mẻ hiện tiền này thì đời sống người đó luôn vui tươi sống động và ngập tràn phúc lạc, mọi thứ trở nên rực sáng mới mẻ tinh anh, không có chuyện cũ ở đây, không có thời gian, không có không gian, không có khổ vui; không có sanh tử; không có Niết bàn. Đời sống của họ vượt thoát mọi khuôn sáo … Họ có thể cười, có thể hét, có thể sống bất cứ nơi đâu; làm bất cứ chuyện gì cũng không rời đạo lý. Bởi các pháp vốn là “Như” nên mọi động dụng đều là “Như”. Đó là mức sống của Thiền.
Khi “Trí tuệ” tỏa sáng thì “Bi tâm” hiện hữu. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn đều ngập tràn từ bi và phúc lạc. Đời sống của họ chỉ là sự “cho đi” chứ không “lấy lại”.
Đến đây rồi cuộc sống của họ mới thật sự lợi lạc cho chúng sanh. Có khi chúng ta thấy họ không làm gì nhưng họ làm tất cả. Chính sự yên bình, định tỉnh, phúc lạc của họ đã lang tỏa khắp không gian vô biên này. Những người hữu duyên được tiếp cận ít nhiều cũng ảnh hưởng được từ bi và trí tuệ của họ. Ánh sáng trí tuệ và từ lực của họ sẽ xuyên suốt thời gian và không gian vô tận để cảm hóa những chúng sanh đau khổ trong các cõi.
Bởi vì bản chất của chúng ta là Phật cho nên chư Tổ ngày xưa tìm Thầy học đạo là muốn thành Phật chứ không cầu chuyện khác. Chúng ta thật sự muốn ngộ Thiền thì phải thật sự tìm cho ra “một tay kiếm bén” (một bậc Thầy giỏi) mới có thể giúp mình cắt, tỉa, chặt, chém những gai gốc vô minh từ nhiều đời nhiều kiếp của mình để thâm nhập Phật đạo. Cội nguồn của tất cả chúng sanh là từ bi và trí tuệ nhưng do chúng ta lầm mê hiện thực nên quên mất cội nguồn. Nếu đủ duyên lành thiện căn đã đến được một bậc Thầy giỏi khai thị thì lập tức chúng ta được “hoàn nguyên”. Nếu tiếp nhận được sự thật hiện hữu này thì chúng ta sẽ thành một con người khác. Mưa hoa sẽ tuôn đổ, thế giới sẽ chấn động, muôn loại hàm linh hớn hở reo ca …. báo tin mừng cho một người đã trở về nhà.
Con đường này Đức Phật đã đi qua!
Các Thánh đệ tử của Đức Phật cũng đã đi qua! Các bậc Thầy cũng đã đi qua! Các Ngài đã tìm đủ phương tiện để dẫn dắt và thức nhắc chúng ta. Dù chúng ta là ai! Ngỗ nghịch như thế nào! Các Ngài vẫn âm thầm tìm phương tiện độ thoát.
Rất mong mọi người giác ngộ được thâm tình của chư Phật, chư Bồ Tát và các bậc Thầy đã khổ nhọc vì chúng ta mà sớm quay đầu tỉnh thức để có đời sống bình an phúc lạc. Chúng ta đem sự phúc lạc bình an của mình để dâng tặng cho pháp giới chúng sanh, mong đền đáp một chút thâm tình của vũ trụ, pháp giới, nhân sinh đã che chở bảo bọc chúng ta từ thời khởi thủy.
Đăng bởi: Ban biên Tập