TUỆ HIỂN LỘ CẢNH GIỚI CHÂN THẬT
- Đăng bởi: Ban Biên Tập
- |
- 19/11/2023
TUỆ HIỂN LỘ
CẢNH GIỚI CHÂN THẬT
Luận giảng của
THIỀN SƯ THÍCH TUỆ HẢI
(VÔ TRỤ THIỀN SƯ)
Ấn bản Việt ngữ 2023
TUỆ HIỂN LỘ CẢNH GIỚI CHÂN THẬT
Tài liệu này được trích ra từ chuỗi bài giảng về
KINH HOA NGHIÊM – Bài 488
do THIỀN SƯ THÍCH TUỆ HẢI
thuyết giảng tại Chùa Long Hương vào năm 2022.
Chương trình thuyết giảng Kinh Hoa Nghiêm được công chiếu trực tuyến trên kênh Chùa Long Hương vào lúc 8h15 sáng và 13h chiều Chủ Nhật hằng tuần: http://www.youtube.com/chualonghuongdn
Sau khi tu và đạt được hạnh Phổ Hiền thì trí tuệ của người này như trí tuệ của Đức Phật, không có khác. Cho nên bắt đầu có được cái “trí thấy như thật” của tất cả các pháp. “Như thật” đó không phải như mấy cảnh giới ở trần gian dưới này đâu. “Như thật” là những cảnh giới mà chúng ta hay nói tới. Tại vì nếu chưa tới cảnh giới Phật định, thì vẫn còn có một cái gì đó riêng khác trong pháp giới này. Còn đã nhập trong Phật định rồi, tức là đạt tới cảnh giới trí tuệ của Bồ Tát Phổ Hiền rồi, thì tự động là trí tuệ giác ngộ cùng tận đó. Tức là không có trí nào có thể hơn cái trí này. Mà cái trí này, thì không phải là gọi là “thấy khắp,” không phải “biết khắp” như mình tưởng lâu nay đâu. Nó không phải là cái “trí thấy khắp,” mà cũng không phải là cái “trí biết khắp”!
Bây giờ thì ví dụ chúng ta bặt hết vọng niệm, chúng ta ở cảnh giới rỗng lặng thanh tịnh một giai đoạn lâu, chúng ta thấy cái tâm mình trùm khắp, và chỗ nào nó cũng thấy, chỗ nào nó cũng biết. Mà chúng ta học đạo như vậy quen rồi, đúng không. Nói chỗ này ai cũng có thể hiểu và gật đầu được. Tại vì nhiều lúc tâm thanh tịnh thì cái gì cũng thấy càng lúc thấy càng rõ, càng lúc càng sáng hơn, càng rực rỡ hơn, càng tỏ rõ hơn, càng không bao giờ lầm lẫn bất kỳ một điều gì ở bên ngoài.
Cho nên, từ năm 1992 tôi làm bài thơ.
Từ nay vui sống ung dung
Rõ ràng mỗi mỗi nơi duyên chẳng lầm
Chẳng lầm chẳng lộn chẳng sai
Rõ ràng chỉ vậy chẳng sao nói lường
Tôi làm bài đó vào năm 1990 thì phải, tức là lúc đó mình thấy mình có một cái gì tỏ rõ, tỏ tường, nó không bao giờ lầm lẫn đối với vạn pháp, và mình tưởng mình thấy đạo rồi. “Từ nay vui sống ung dung”, nghĩa là khi thiệt tới đó là không còn dụng công. Tại vì khi đó mình có một cái luôn luôn tỏa chiếu, rõ soi, rộng khắp. Và không có cái gì mà nó bị lầm lẫn, dù lớn dù nhỏ, dù xa dù gần, tất cả mọi thứ đều rõ ràng như vậy cả. Và lúc đó mình ngỡ là mình đã triệt ngộ, vì thấy vậy là ghê gớm lắm rồi chứ không phải chuyện đơn giản đâu
Nhưng mà dần hồi mình thấy, “Ủa, đâu phải ta!” Mới đầu mình thấy “Ủa, đâu phải ta” là mình biết mình chết chắc mấy năm rồi, mấy năm trời từ 1987 dài tới đó. Cho tới khi năm 1995 đã về đây trụ trì rồi, thì trong một đợt nhập thất đã có một sự thay đổi, và mình nhìn lại, thì nó khác đi. Tại vì tôi nghe thấy một tiếng nói ở không gian này, và khi nghe rồi, rõ ràng là ở khắp không gian này đều vang tiếng đó.
Tôi nhớ rõ ràng, đó là vào tháng mười một năm 1995, và lúc đó mình bắt đầu nhìn khác, bắt đầu thấy khác, và lúc đó thì cũng đã định bỏ cái thân này đi rồi tại vì cũng đã trải qua rất nhiều vất vả. Thì nó cũng giống giống như cái biết, sanh cái biết chân thật. Tới hồi mà thật sự cái biết chân thật nó hiện ra, thì cái biết đó chuyện rõ ràng là không phải là mình biết. Chuyện đầu tiên khi ấy là mình không còn biết. Còn bây giờ là mình còn biết, bây giờ cái biết vẫn là mình. Muốn nói thì nói chứ thực tế là hiện nay mình cũng nghe, mình cũng thấy, mình cũng ngửi, mình cũng nếm, mình cũng biết, mình cũng xúc chạm, cũng gọi mình là mình.
Nhưng phút chốc để sanh “cái biết chân thật,” là khoảnh khắc đó mất mình hoàn toàn!
Hồi xưa nhiều khi tôi cũng có chỉ người khác về điều này. Ví dụ như có một lần, có một vị Thầy hỏi: “Bây giờ muốn ngộ đạo thì mình phải làm sao, phải chuẩn bị như thế nào?” Câu hỏi nguyên văn là “Phải chuẩn bị như thế nào?” Tôi nói là: “Chuẩn bị khi nào không còn cái gì để chuẩn bị nữa là chuẩn bị tốt nhất”! Tôi đã trả lời như vậy đó.
Mình nghĩ là mình có thể là thả lỏng, buông thư thân, buông lỏng tâm, cả thân lẫn tâm đều buông lỏng, và buông tới mức độ hết buông, rồi buông luôn cái buông đó nữa. Ví dụ là như vậy. Tôi cũng có chỉ rất nhiều người, và cũng có một khoảng thời gian mình cũng có thử làm như vậy. Khi mà mình buông hết thân tâm, rồi buông luôn cả cái buông, thì mình một thoáng “mất mình.” Chuyện đó xảy ra là do cái cách mình dụng công! Nghĩa là mình dụng công để mình tới cái giai đoạn gọi là mất mình. Và nó có khi mất hàng năm mười phút, có khi mất hẳn cả ngày, có khi mất hẳn năm ba ngày. Chuyện đó là chuyện bình thường. Đây không phải là định đâu, tôi không có nói đây là định. Nhưng nó hoàn toàn không có thân tâm trong nhiều ngày như vậy. Năm 1993 là đã như vậy trong khi nhập thất rồi.
Tới năm 1995, tôi thấy một cái thấy khác hẳn hồi trước. Hồi xưa là khi mình mất mình, mình “biết khắp,” mình “nghe khắp.” Nói chung là không phải nghe khắp là nghe bằng lỗ tai nữa, tức là mọi âm thanh mình đều nghe khắp. Tức là âm thanh ở đâu mình rõ biết âm thanh tới đó. Hình sắc tới đâu, mình rõ biết hình sắc tới đó. Và biết rõ rằng cái lúc mà mình biết đó, là mình không có thân không có tâm. “Cái biết” đó không phải là thân tâm này! Nó cũng không có vừa đâu, mà cái gì nó cũng khắp rõ; nó rõ khắp, nó biết khắp, mà nó không phải là khởi niệm, nó không phải là động niệm. Nó hoàn toàn tuyệt đối không có niệm ở đó để mà so sánh, để mà phân biệt. Chỗ này giống như cái chỗ vô sanh, không có sanh tâm, hoàn toàn không sanh tâm. Nhưng tới lúc “thấy biết như thiệt” thì lại còn khác nữa, vô cùng khác nữa! Tới hồi “thấy biết như thật,” thì không phải là “mình” thấy như thật, không phải là “mình” thấy tánh thật của Pháp đâu. Không có còn “mình”!
Ví dụ như bây giờ mình nhìn sự vật, hoặc là mình nghe âm thanh, thì mình biết tới sự thật của sắc này chính là vô sắc. Nếu mình ở trong cái định đó, mình sẽ thấy rõ ràng là cái tướng này nó hiện, và dù hiện tướng thì nó vẫn bất động, âm thanh cũng bất động. Tức là ngay nơi tướng đó là hoàn toàn bất động, nên mình cứ nghĩ cái thấy của mình là Như, cái nghe của mình là Như, nơi hình sắc là Như, cái âm thanh là Như. Tới đây đi, tới đây đi rồi mới thấy rõ ràng, rằng nó cũng không phải là cảnh giới chân thật. Không có đơn giản. Vì thấy là Như, nghe là Như, ngửi là Như, nếm là Như, còn cái gì nữa đâu, nhưng mà không phải chỗ này là chỗ cảnh giới chân thật đâu, không phải!
Như vậy, khi mà cái “trí chân thật” (chứ không phải là “cái biết” chân thật) hiện ra thì nghĩa là sao? Cái trí chân thật đó cũng là cái biết giống như ngày xưa. Tức là hồi xưa cũng biết khắp, biết chân thật, biết tới cái “thật tướng” của tất cả các pháp là vô tướng. Cái biết đó biết tới chừng đó luôn, nhưng mà đó là vẫn chỉ là biết, chỉ là “cái biết.” Cái biết đó là cái biết trùm khắp, cái biết yên tĩnh, cái biết rỗng lặng, cái biết không động niệm. Cái rõ ràng, cái tỏ thông, tất cả mọi thứ giống như nhau. Vừa biết hình sắc và biết âm thanh luôn!
Nói chung là tất cả hình sắc và âm thanh đều hiện một lượt trong cái thấy, cái biết đó. Nhưng đó chưa phải là “trí chân thật” hiện ra đâu! Tới đây mình mới thấy, mình đúng là rõ ràng là phải từng bước chứ không phải là một cái rẹt là tới nơi nổi đâu.
Sau năm 1995 khi mà “cái chân thật” hiện hữu, thì mình lại mất mình một lần nữa, gần như là mất tuyệt đối cái dấu tích của mình còn lại ở đâu đó để mình biết khắp. Hồi trước kia mình biết khắp, nhưng mà vẫn còn đâu đó có “mình” mặc dầu cái “mình” khi đó nó không có lồ lộ như bây giờ. Không có hở hở đụng chút là tôi thấy, tôi nghe, tôi ngửi, tôi nếm, tôi xúc chạm như bây giờ. Không phải cái gì xảy ra tôi cũng hiểu, tôi cũng biết như bây giờ. Cái đó nó biến mất, cái đó biến mất hoàn toàn.
Khi nó biến mất rồi, thì mình lại thực sự bất lực. Đối với thân tâm này, thì tuyệt đối, mình tuyệt đối không có còn bất kỳ một tác động nào tới thân tâm này nữa được! Và thân tâm này y như “một pháp” đang hiện ở trong cái chân thật đó, chứ không phải là thân tâm của mình nữa. Nó đúng là một pháp! Rõ ràng cái thân ngồi đó trên cái bồ đoàn đó, trên cái mảnh đất đó, trên cái quả địa cầu đó, trên cái không gian đó. Và rõ ràng là cái thân này nó nhỏ lắm, không có thể nói nhỏ đến như thế nào được. So với nguyên quả địa cầu mà lúc đó mình thì cái thân quả thật là quá nhỏ. Thân này là một chấm nhỏ trên bề mặt của quả địa cầu. Vừa thấy một cái là thấy nửa tối nửa sáng của quả địa cầu này liền, ở hướng mặt trời lại sáng, mà mặt khuất là tối, chuyện đó thì ai cũng hiểu rồi.
Như vậy có nghĩa là mình thấy cái thân ở đó, và mình thấy cái tâm biến mất. Nhưng mà không phải lúc đó mình biết cái đó đâu! Mình tạm thời hiểu như vậy. Nhưng lúc đó không còn phải là “cái biết” cũ, tuyệt đối không còn một chút dấu tích gì của cái cũ. Tuyệt đối dứt khoát cái cũ, cái quen thuộc của mình, là tuyệt đối mất, tuyệt đối không có, không còn cái lực gì của thân, và cũng chẳng còn có cái lực gì của tâm. Gần như mình “bị bất lực,” thật ra không có gần như, mà bất lực tuyệt đối. Tuyệt đối bất lực ở thân và tâm.
Và cái “tỏ thông” đó là như vầy — bây giờ mình sẽ dùng một cái từ khác để mô tả nó để mình có thể thấy ra sự khác biệt. Hồi xưa mình biết khắp, mình thấy khắp, mình ngửi khắp, mình nếm khắp, cái gì mình cũng khắp. Thì bây giờ nó cũng là cái khắp, nhưng mà cái khắp này nó không phải là “biết khắp” nữa, mà là “khắp biết.” Cái “biết khắp” nó khác với cái “khắp biết”! Lúc này thì khắp mọi nơi, mọi chốn, mọi chỗ, đều là cái biết, là cái biết chân thật, và cả pháp giới này chỉ là chính cái biết chân thật đó, cây cỏ lá hoa, trời đất trăng sao, vũ trụ, có hình sắc, không hình sắc cũng đều chỉ duy nhất là cái biết đó!
Cho nên, về sau này tôi đã làm cái bài “Toàn tri hiện hữu như hiện hữu”. Nó chỉ thuần cái “khắp biết” hiện ra, mà không hề có cái thứ hai, không tìm ra được bất kỳ một cái sự sai biệt nào ở trong cái “hiện biết” đó. Mà thực sự thì không có tìm, không có ai, không có còn ai ở đây để mà tìm. Nó chỉ là cái “khắp biết” vậy thôi. Cái khắp biết đó hiển lộ tất cả những cái hình sắc. Mình nói “hiển lộ tất cả hình sắc“ thì lại nghĩ là hình sắc đang “hiện trước mặt mình,” nhưng không phải là cái kiểu hiển lộ đó đâu! (Thầy chỉ vào bông hoa cúc trước mặt trên bàn ở pháp tòa). Không phải hiển hộ là cái hình sắc đang “hiện” trước mặt mình, cũng không phải là âm thanh “hiện” ở lỗ tai mình, không phải như vậy đâu!
Nhưng mà nó là một sự lồ lộ của tất cả mọi thứ. Mọi thứ nó đều được “lồ lộ hiện hữu,” chứ không phải là hình sắc đang lộ trước cái thấy của mình, không phải là âm thanh đang hiện ra trong cái nghe của mình, mà là bao nhiêu cái “có hình sắc” hiện có trong vũ trụ mênh mông này, bao nhiêu cái “không hình sắc” hiện có trong vũ trụ mênh mông này, và nhiều như thế nào, ít như thế nào, lớn như thế nào, nhỏ như thế nào, mỗi mỗi đều lộ nguyên tướng của nó ra. Và có một điều khác biệt ở đây là gì? Là cái tướng của cái hình sắc lúc này không có cái lớn, cái nhỏ; không hề có lớn, nhỏ giống như bây giờ mình đang thấy. Bây giờ làm sao kêu mình chứng minh được rằng cái đọt cây non này nó bằng cái lá lớn kia? Chắc chắn là mình không thể nào chứng mình được về trọng lượng khối lượng của nó! Chẳng thể chứng minh được điều đó!
Nhưng lúc “cái chân thật hiển hiện,” thì mình cũng không có cách nào lý luận để thấy được cái này nhỏ hơn cái kia. Đây không còn phải là lớn nhỏ trong cái không gian đang có đâu, mà nó đang “hiện hữu khắp.” Nó đang hiện hữu khắp ở trong không gian đang có, là “cái khắp” toàn bộ không gian vũ trụ đang có, chứ không phải là cái không gian nhỏ như bây giờ mình đang thấy hình sắc trước mắt, không phải như vậy.
Và âm thanh cũng vậy. Ví dụ như âm thanh rất là nhỏ của bàn chân của con kiến khi nó bước đi, thì quý vị sẽ nghe được tiếng đi của con kiến, nhưng không phải ở ngay cái chỗ nó đang bò. Không phải cái chỗ con kiến đang bò, mà chỗ chỗ nơi nơi đều vang khắp âm thanhđó. Vang kinh khủng chứ không phải là vang vừa. Nó vang là vang khắp không gian, van khắp tiếng động của bàn chân của một con kiến, và nó chỉ thuần là tiếng vang đó trong không gian. Nhưng nếu như một không gian này có một tiếng vang đó thì chuyện đó quá bình thường rồi. Đằng này con kiến bò tám cái chân một lượt, thì tám tiếng động đó đều hiện ra một lượt, và con kiến thứ hai cũng tám cái chân, con kiến thứ ba cũng tám cái chân, một tỷ con kiến bước tám bước, mình đều nhận rõ tám bước của một tỷ con kiến.
Và không phải chỉ nhận cái vang ở ngay chỗ các con kiến đang bước đi không thôi, mà lúc đó, khắp không gian vũ trụ này có bao nhiêu cái tiếng động, thì tất cả cũng đều hiện ra, và các tiếng cũng hiện khắp không gian mà không tiếng nào chèn ép được tiếng nào, không tiếng nào che chắn được tiếng nào, không tiếng nào che khuất được tiếng nào. Tiếng nào cũng rất rõ ràng và khắp không gian như vậy.
Ở đây, mình muốn nói tới cái “cảnh giới chân thật,” để mình thấy được rằng mình đã tu tới cảnh giới chân thật hay không, chứ lâu nay mình cứ tưởng hoài về cảnh giới giác ngộ. Khi cảnh giới chân thật hiện ra, thì hình sắc cũng như âm thanh, tất cả mọi thứ, cái gì cũng khắp. Ví dụ nói về chuyện khắp hiện hữu hình sắc. Nếu “khắp hiện hữu hình sắc” mà nó vô tri, thì chuyện đó là chuyện bình thường. Nhưng nó khắp hình sắc mà nó toàn tri, đó mới là chuyện đáng nói. Ví dụ như âm vang cái chân của con kiến lúc đó lại là toàn tri khắp cái không gian này, thì chịu nổi không, tin nổi không?
[Đọc tiếp PDF]
THE WISDOM THAT REVEALS
THE REALM OF TRUTH
Commentary by
ZEN MASTER THÍCH TUỆ HẢI
English translation by Milam Sudhana
Edited by Oliver K. Luu
EKAYANA ZEN PUBLICATIONS
WISDOM THAT REVEALS REALM OF TRUTH
This electronic English version is a gift of Dharma to those who treasure it and have the precious karmic connection with it.
It can be downloaded for free for the sole purpose of learning, studying or doing research on the Buddha-Dharma.
Paperback, hardcover and ebook versions can also be ordered on Amazon.com.
After cultivating and perfectly completing the virtue of Universal Goodness and All-Excellent Conduct, the prac-titioners’ wisdom is like that of an enlightened being as there is no disparity between theirs and an enlightened being’s perfect wisdom. So then, this person will then have the true knowing wisdom, directly seeing the reality of all phenomena. This as-is reality, true existence or truth body is unlike the realm of this earthly world. If we have not fully awakened to the cosmos of perfect absorption, then to us, there are still disparities in this phenomenal world. However, once we are fully immersed, we automatically exist as the very limitless enlightened wisdom. There is no other wisdom higher than this wisdom, but this supreme wisdom is not the same as the “conscious mind’s all-seeing and all-knowing awareness” as we have thought for so long. The superlative wisdom is not the subjectifying mind that simply sees all and knows all per se!
For example, after we rest for a long period of time in the quiescent mental sphere of emptiness and purity, we become devoid of thoughts. Then, our mind is pervading everywhere, and this mind sees and knows everything everywhere. That’s the way we have learned the Dharma, isn’t it? Speaking about our mind in this way is simple enough for everyone to understand and to nod in approval, because when the mind is pure, everything can be seen more clearly, more brilliantly and more transparently – the mind no longer makes any mistake with any outer, objectified appearances.
Since 1992, I composed the following verses:
From now on, to leisurely live in happiness
Brightly clear and non-mistaken about each and every condition
Non-mistaken, unconfused, unerring
Simply radiant, just like that – how is it possible to fully express it!
At that moment, I thought that my clear, lucid knowing would never err as far as any outer phenomenon is concerned, so I misled myself into believing that I have reached the superlative truth. “From now on, to leisurely live in happiness” means that when one reaches this truth, practice exertion is no longer required; everything becomes effortless, because at that moment, the mind was ever radiant, ever knowing, ever penetrating, and ever pervading. This mind was unerring because it could clearly see everything everywhere, whether near or far, large or small. I erroneously thought that I have reached ultimate fruition, because such experience of direct seeing and direct knowing was already too wonderful, and not so simple and easily accessible to all.
Then, slowly, I realized, “Oh my! This is not it!” It took me many years to finally realize that I put myself in a dead-lock believing in this so-called truth for many years from 1987 until 1995 when I finally discovered that this was not “it”! After I became Abbot of this temple, one time during a sealed retreat, some transformation took place and it caused me to look at everything from a very different perspective. It was because I suddenly heard a voice in space, and upon hearing the sound of it, the whole of space, too, is clearly resonating this very same sound in synchroneity. At that very moment, I began to fathom everything profoundly different, and I nearly decided to leave this physical body behind after so many years of facing ponderous challenges in life.
So then, at that precise momentness, it was actually “this all-knowing giving birth to the cosmic totality true knowing.” The very first thing that took place was that I was no longer being subjectified – the I, the self, was no longer the subject. Clearly, there was no longer an “I” who knew. First of all, the “I” who used to know pervadingly came to a stoppage. For example, right now, I know. Right now, this knowing-awareness is my self or my beingness. Right now, I hear, I see, I smell, I taste, I touch, and I know, and I call myself “me” or “my self.” However, the moment true knowing manifests is when the “I”, the “me” completely collapses and is self-exhausted.
In the past, I used to tell others of the following story. Once, a monk asked me: “Now, if I want to attain the Dharma truth, what should I do and how should I prepare?” The verbatim question was “How to prepare?” So I told him: “To prepare is to not have anything left to prepare for, that is the best preparation!” That was how I answered this monk.
To begin with, we think that we can relax, and let go of our body and mind all the way until there is no more to let go, and ultimately, we need to let go of that letting go, too. This is just an example. I have shown many people this practice, and there was a time when I tried to do the same. I tried to let go of my body and mind, and then let go of my letting go, so the sense of my beingness collapsed and I lost myself, or experience a sense of no-self for a moment. This experience happened because of the way I implemented the practice of letting go, and it means that I had to use effort to arrive at this. Sometimes it happened for five or ten minutes, sometimes for a whole day, and other times up to three or five days. This experience was quite usual for me at that time, although it was not meditative absorption. I can now assert that it was not meditative absorption; however, even though it was not, one can be completely without body and mind for many days. In 1993 it was like that for me while I was in retreat.
Until 1995, I finally came to terms with a totally different view than before. In the past, when I lost myself or when my “individualistic self” collapsed, so to speak, the “I” was still the one that knew everything and heard everything pervadingly. In general, in terms of sound, I simply had a direct knowing that extended as far as the limits of that sound; the same with form. Yet, strangely enough, while this conscious knowing still existed, I was also aware that there was no body and mind. This conscious knowing was not body and mind. We cannot underestimate this knowing, because it simply knows and is aware of everything pervasively without any mental mind generation. There was absolutely no movement of the conscious mind at that time. There was absolutely no thought in that mental state in order to compare or contrast. This state was quite similar to the unborn state where there was no birth and no mind, because there was absolutely no mental arising at all. However, when it comes to directly knowing the realm of truth, it is very different, absolutely strikingly different, because there is no longer an “I” as a subject to see the truth, nor an “I” who sees the true nature of all dharmas.
For example, at a certain stage of meditative absorption, when we look at things, or hear sounds, we thoroughly and directly fathom the truth of form is formless and of sound soundless. If we remain in this absorption, we will definitely have a lucid direct knowing that even though this form appears, it is immovable, and this sound, too, even though it is heard, is equally immovable. Because everything rests in its own utterly immovable beingness, it prompts us to think that our seeing and hearing is Suchness, and that Suchness is this form and sound, and this form and sound are pure Suchness. However, once we arrive at this state, we will realize with clarity that it is still not yet the cosmic totality perfect truth. It is nevertheless not so simple to realize this miscue though, because, if everything, seemingly and presumably, is already Suchness, whether seeing, hearing, smelling, tasting, then what else is there to further anticipate? However, this is not, definitely not yet, the realm of truth or true Dharma-body!
So what does it mean when True Wisdom, and not simply true knowing, appears? First of all, this True Wisdom is, in one aspect, similar to the same all-knowing awaereness as in the old days. That is, prior to the dawning of True Wisdom, we also knew pervasively. We also penetrated the truth of all dharmas’ genuine form as Voidness without any characteristic signs. That was the extensity of this conscious mind’s all-knowing; it was simply “self-knowing or mind’s all-knowing.” This all-knowing also pervades, quiescent, empty-hollow, without any thought movement. So True Wisdom and conscious mind’s all-knowing are quite similar in the sense that they are both clear, radiant, lucidly unimpeded, and both directly know form and sound synchronically.
In general, it means that all forms and sounds appear synchronically in singularity to the practitioner. How-ever, that is not yet True Wisdom! Thus, once we reach here, we can assert that we can only arrive at this state progressively from one phase to another, and not instan-taneously.
In 1995 when the noumenal state of perfect truth manifested, I, literally, lost myself once again – the slightest trace of self was utterly exhausted so that it now became the “totality all-pervasive knowing.” Prior to that, I subjectively and pervadingly knew everything. It was my mind’s all-knowing that knew everything pervadingly. Even so, there was still a subtle self somewhere somehow, although this subtle self was not conspicuously visible. By contrast, without any spiritual realization, every little thing involves this self, so every-thing turns out to be I see, I hear, I smell, I touch, I know and I understand.
When both the coarse and subtle ‘I’ completely exhaust, one is rendered utterly powerless. The “I” absolutely has no more impact on this body and mind! One’s body and mind become just as another dharma or phenomenon that is being present in the state of perfect truth; it is no longer one’s own body and mind per se. It is really truly just one single dharma! Apparently, the body can be sitting on the cushion, on this land, on this globe or in space, but it is exceedingly, indescribably minuscule. Compared to the globe, this body is excessively diminutive and it is simply a tiny, tiny dot on the surface of the globe. Once the totality all-pervasiveness manifests, it lucidly knows both the bright and the dark side of the globe synchronically, whereas now, the side facing the sun is bright and the other side is dark, which is something everyone is already aware of.
The point is that, although the body is still there, the old and familiar all-knowing conscious mind that we are priorly accustomed to has vanished. At that point, there is no longer an “I” that is aware of everything! For the time being, we can settle for a surface-level understanding of this idea. Nevertheless, at that moment of genuine experience, the old and the familiar have utterly exhausted, leaving no traces left. The body and mind are no longer in control, and are rendered completely powerless.
Thus, regarding this utterly unobstructed total clarity, we can use certain expressions to describe it so that one can see the difference between true mind-consciousness versus True Wisdom. Prior to the emergence of True Wisdom, one knows, sees, smells and tastes pervadingly. This all-knowing pervades everything. Whereas now, although total clarity is still pervasive, it is no longer the conscious “mind’s all-knowing” but the ubiquitous “totality all-pervasive knowing.” Here, they are very distinct. At this point in one’s absorption, everywhere is the all-pervasive knowing, or the perfect truth, and the whole phenomenal sphere in its entirety is, indeed, nothing but the true totality of wisdom. At this point, the trees, the grass, the leaves, the flowers, the sky and earth, the moon, the stars, the universe, and those with form or without form are but this singular ubiquitous, omnipresent all-pervasive knowing – the cosmic totality wakeful wisdom-awareness!
So, later on, I composed another poem about how “all-pervasive knowing simply exists as such.” [1] It is purely omniscience in existence. There is nothing that can be dual in this existence, and no disparity can be found within the existence of the “totality all-pervasive knowing.” In actuality, there is no searching, and no one searching – absolutely no one here that we can find even if we want to. It is simply the totality all-pervasive knowing, and all forms are vividly revealed and manifest as this totality all-pervasiveness. When I say that all forms are vividly revealed, it does not mean that all forms appear in front of us. No, not that kind of appearance or manifestation! It is not like how the chrysanthemum flowers on this table appear to us in front of us. It is not form that is appearing in front of our eyes or sound appearing to our ears – it is not at all like that.
On the contrary, everything simply is being present and reveals itself nakedly and vividly. Everything is nakedly, vividly being present. Form no longer appears through our eye faculty and sound no longer appears through our sound faculty. At that moment, anything that has form, or is formless, in this entire spacious cosmos, manifests unpretentiously as its own original, pure true form. And what is extraordinary here? Here, the true form of all appearances is neither large or small. There is nothing large or small as we are seeing as of now. Right now, how can we possibly prove that this plumule is as big as that large leaf? We can never prove anything as such based on its weight and mass. Definitely not!
Yet, when the realm of truth is vividly present, we cannot possibly use any kind of logical reasoning to persuade someone that one appearance is smaller (or larger) than another, even if we want to. It is no longer large or small as we now see in space, but at that moment, everything exists pervasively concurrently. Everything is simply omnipresent in the present vastness. Everything is simply the totality of all-pervasiveness pervading the entirety of the cosmic expanse, and this expanse is not the same familiar dimensional space where we can see form appearing in front of our eyes.
The same is exactly true of sound. For example, let’s talk about the tiny sound coming from an ant’s legs when it walks. In the realm of truth, you can hear it, but not necessarily at the location where it walks; on the contrary, it reverberates and pervades the entirety of the spacious expanse. Furthermore, if there is only one singular sound that pervades everywhere, then that is not so extraordinary. On the contrary, if an ant has eight legs and it walks with all of its eight legs, then eight sounds ubiquitously appear at the same time. The same is true of the second and the third ant, even for a billion ants. It means that the sound of a billion ants’ eight legs can be vividly, simultaneously and directly known within this cosmic totality all-pervasive wisdom-awareness.
Not only the sounds of the ants’ walking legs are directly known right where they are walking, but at that time, however many sounds in the entirety of this cosmos also become omnipresent, vividly present. Concurrently, no sound can intercept, block, impede or obscure another sound. Each and every sound is utterly clear and pervades the whole expanse.
Herein, I am aspired to talk about the cosmic true realm, the realm of true existence, so that we would know whether we have had enough cultivation to reach the true wakeful state or we merely rely on our elaborated conceptual understanding about our spiritual realization? Just remember that in this state, all true forms and true sounds, and everything else per se, are all-pervasive. For example, let’s talk about the all-pervasiveness of true form. It would not be so overwhelming if this all-pervasiveness of true form is non-sentient and unaware. However, any all-pervasive true form at that moment is also omniscient!That is truly something inconceivable that we must know. For example, at that moment, the sound of an ant’s leg is also all-pervasive awareness and the same is exactly true for everything else throughout the whole cosmos. This is beyond belief, isn’t it?
[1] The totality all-pervasive knowing simply exists just as such.
The dharma realm is unimpededly penetrated, without coming or going.
Holding the infinitely vast cosmos in one’s hand,
One playfully and eternally roams through samsara and nirvana.